Food for Thoughts

Success is the ability to go from one failure to another with no loss of enthusiasm.

I'm a great believer in luck, and I find the harder I work, the more I have of it.

Logic will get you from A to B. Imagination will take you to everywhere.

When the impossibility has been eliminated, whatever improbable remains... is possible.

So do all who live to see such times. But that is not for them to decide. All we have to decide is what to do with the time that is given to us. There are other forces at work in this world Frodo, besides the will of evil. Bilbo was meant to find the Ring. In which case, you were also meant to have it. And that is an encouraging thought.

Lười biếng, hời hợt và dễ dãi là ba thứ giết chết tài năng.

Jun 27, 2009

"Thiên chức" của con


Thứ Bảy, 27/06/2009, 03:27 (GMT+7)

Thư phương xa

“Thiên chức” của con

TT - Để nhận được vài mươi euro một tối, bạn phải làm gì?

Đầu tiên là bạn sẽ chùi toilet. Công việc cũng không nặng nhọc, nhưng vấn đề là trước giờ bạn ít làm. Chính xác thì hồi nhỏ ba mẹ bạn không cho bạn chùi toilet. Mẹ bạn bảo: “Cái mùi trong đó làm con nít bị... ngu”. Rồi sau này lớn đi học xa bạn cũng không phải làm vệ sinh cái chỗ vệ sinh ấy. Những lần bạn về thăm nhà cũng thật chóng vánh mà mẹ đã chuẩn bị cái toilet sạch như ly như lau đón bạn rồi...

Sau khi chùi toilet, bạn sẽ sắp xếp chén đĩa chuẩn bị đón khách. Cái này thì sáu năm trước bạn làm thường xuyên, vì lúc ở nhà chỉ phải làm mỗi công việc đấy vào mỗi bữa cơm. Dọn chén bát ra mâm rồi bưng lên phòng ăn. Vậy thôi. Lúc lau từng cái chén, xếp ra từng đôi đũa, bạn bần thần lâu rồi mình không dọn cơm nhưng sao từng động tác vẫn thành thục thế! Lau như thế nào, theo chiều nào, phần nào trước? Bạn nhớ hết. Cũng như bạn vẫn nhớ bới chén của ba vun cao, chén của mẹ ít hơn. Bạn nhớ trước bữa ăn ba bạn sẽ nhìn xem có cái chén nào bị mẻ. Nếu chén bạn bị mẻ, ba sẽ đổi cho bạn vì sợ bạn bị... xước miệng! Thiệt tình thì bạn vẫn nhớ rất rõ, nhớ như là chưa từng quên...

Khách khứa vào, đó là lúc bạn bận rộn nhất. Nhà hàng Việt nhưng bán cho khách Tây nên cực hơn nhiều: nào khai vị, nào món chính, nào rượu, nào tráng miệng. Chưa kể mỗi món ăn lại phải thay chén, thay đĩa, thay nĩa, thay muỗng. Mỗi người một thức và lúc nào bạn cũng cười thật tươi. Đôi khi khách đề nghị bạn giải thích một món ăn hay mang ra thứ gì đấy. Nói chung là nhiều việc nhưng lúc nào nụ cười cũng vẫn giữ trên môi. Bác chủ nhà hàng không căn dặn điều đấy, nhưng tư cách “sinh viên cao học” đi làm bồi bàn, với cả tư cách làm công ăn lương dặn bạn phải có trách nhiệm như vậy.

Những lúc như thế tuy đầu óc đang rối với đủ kiểu “order”, bạn vẫn dành tích tắc để nhớ... Rồi cái lần đầu tiên đi hiến máu nhân đạo, bạn khoe với ba mẹ. Mẹ bạn ngậm ngùi: “Mẹ nuôi con từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ để con phải trầy tay chảy máu...”. Bạn cụt hứng ghê vì thương cách nghĩ của mẹ quá. Cách nghĩ đó khác với mọi người. Cách nghĩ dành riêng cho bạn, chỉ hướng về bạn mà thôi.

Quay lại công việc ở nhà hàng, sau khi khách khứa ra về hết, trời khuya lắc bạn phải đẩy một xe rác to đi đổ. Xong thì quay vào lấy máy hút bụi, giẻ lau ra chùi dọn sạch sẽ, sắp xếp lại bàn ghế, chén đĩa cho ngày mai. Những ngày đầu chưa quen chân cẳng bạn mỏi nhừ, chỉ cảm giác là giờ mà ngả lưng xuống là nằm lăn quay đến sáng không cần tắm rửa, vệ sinh gì cả. Lúc lui cui đẩy cây lau nhà, nhìn hình mình soi trong tấm kính bạn thấy lưng mình khom khom. Và bạn lại nhớ mẹ quá.

Nhớ hồi hè năm ngoái bạn về nhà vài bữa. Có bữa thức sớm thấy mẹ quét sân, lưng mẹ còng quá đỗi. Vậy là hôm sau làm con ngoan, bạn quét sân. Nhưng chưa quét gì thì đã la um sùm: “Mẹ ơi cây chổi để ở đâu? Cái đồ hốt rác để ở đâu?”. “Chỗ cũ đó con!”. “Chỗ cũ là... chỗ nào mẹ?”. Rồi bạn hỏi tới cây lau nhà, hỏi tới chỗ đổ rác... Nghe bạn hỏi tùm lum như vậy, mẹ bạn vọng ra: “Thôi để đó mẹ làm con ơi, con trai mà lau nhà quét nhà cái gì!”. À, thì ra những việc đó, những việc chăm lo gia đình ấy là “thiên chức” của người mẹ, người vợ, người phụ nữ. Vậy bạn ơi, cái gì là “thiên chức” của những đứa con?

***

Bạn được trả vài mươi euro một đêm để chùi toilet, chạy bàn, dọn dẹp nhà hàng... Bạn cười sung sướng vì mình kiếm được những đồng bạc đàng hoàng bằng sức lao động (đúng nghĩa rất... cơ bắp) của mình. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ có hai người đã trả cho bạn cả cuộc đời dù bạn không chùi toilet, dù bạn không lọt tọt chạy bàn, dù bạn không cười niềm nở... Họ đã trao cho bạn cả cuộc đời chứ không phải “trả” cả cuộc đời, nên họ không cần nhận lại những thứ ấy!

Bạn còn trẻ, còn có thể có nhiều đêm làm thêm để kiếm vài mươi euro với cái vòng công việc chùi rửa, dọn dẹp ấy. Nhưng bạn ơi, bạn còn được bao nhiêu ngày, bao nhiêu lần để làm những việc thường nhật ấy cho hai vị mạnh thường quân “hào phóng” nhất của cuộc đời mình?

LÊ PHAN

1 comments:

thao said...

hwa va vao blog nay doc thi sa'ng nay tha'y blog nay follow blog mi`nh

Post a Comment