Lúc viết những dòng này, những sms tôi chép lại vẫn ở trong tầm nhìn của tôi. Lần cuối cùng là 070615. Kể từ dạo ấy, cuộc đời tôi có nhiều biến chuyển đấy nhỉ? Trải qua một cuộc tình dang dở. Những cơn say con gái nối lưng gối đầu nhau kéo đến. Để rồi những bước chân lẻ loi chợt như rụt rè và những dòng chữ này được viết ra.
Cái tâm hồn nghệ sĩ và cái chất bay nhảy mà tôi không rõ mình nhiễm phải tự bao giờ bỗng chốc buông thả và bỏ bê chủ nhân xác đáng của chúng. Tôi chán những cơn say đó, tôi chán những bước chân lãng du. Tôi thèm một chốn bình yên. Bị bỏ lại, nhiều lúc rùng mình vì cái lồng lộng của thế gian và người đời. Đành rằng cảm hứng ấy làm nên nhiều những gì tôi đang có mà cây đàn tôi nâng niu bảo bọc, lau chùi từng phím đàn mỗi lúc tôi biết nó vấy bẩn những kinh nghiệm dung tục là một chứng vật, song cảm giác ớn lạnh và rỗng tuếch vẫn như thăm thẳm trong tâm hồn. Dạo gần đây, mỗi lần cảm hứng manh nha khởi phát, tôi lại không khỏi chìm vào cái vòng luẩn quẩn mà tiềm thức vẫn cứ ráo hoảnh tìm cách lôi tôi ra, cái ám ảnh của những con người lữ hành lâu ngày bỗng chốc nhận ra khi mình đã chán đi chán lại thì không có một chốn để đi về.
Một cõi đi về nhỉ... Có người lữ hành nào ra đi không xứ sở? Có chăng những nỗi u hoài là nằm ở quãng đường đã đi qua mà làm lối về sao mà xa xăm và diệu vợi. Diệu vợi là vì cái bão tâm sự của nào là những kỉ niệm, những niềm háo hức mong chờ ngày về, những nỗi buồn vô duyên không biết từ đâu mà ra, nhưng trên hết vẫn là cái bình yên đẹp lạ kì như không có thật, hững hờ và mời gọi. Xa xăm vì lữ khách đã đi lâu ngày và đi nhiều, con người lữ khách có đâu nguyên vẹn như cái lúc cát bước ra đi. Lữ khách đã đi xa, nhưng trong lòng vẫn phảng phất bí mật cái cảnh người xưa tình cũ, ngặt nỗi bước chân ngày nào còn náo nức đã đưa anh đi xa bao nhiêu thì bây giờ để trở về, bước chân nay đã mỏi mệt lại phải ậm ình qua những quãng đường xa tít tắp ấy. Xa lắm chứ, tôi lấy làm ngậm ngùi. Ngày về có dễ dàng và suôn sẻ, câu hỏi canh cánh trong lòng ấy thổn thức lắm, âm ỉ lắm. Nhưng câu hỏi đã chuyển thành nỗi hoài nghi đặc sệt này mới thật là đáng sợ.
Xứ sở có còn nhận ra người năm xưa?
4 comments:
Khá lắm, bình thường ko kêu tao, đợi lúc blog ế thì kêu qua mở hàng. Haizz, mày viết cũng khó hiểu thật, nếu nói ko hiểu thì cũng ko đúng, tao cũng hiểu sơ sơ, chỉ là tao không tiếp xúc nhiều với mày như thằng Minh trơ trẽn nên ko hiểu rõ mày đang gặp chuyện gì, mày trải qua chuyện gì, chỉ sợ cái hiểu sơ sơ đó là 1 sự hiểu lầm. Mà sao blog mày ít ai cm vậy, thằng Minh đâu? Bữa về gặp mày nói chuyện đc có vài câu àh, hẹn kì khác nha!
Oh hehe đúng là hôm ấy ae mình không nói được nhiều với nhau. Tao đúng là có "cái chuyện gì" thật, mày đọc tuỳ bút của tao, mày còm, như sách in ra có reviews, là tao vui vẻ rồi; mày không phải áy náy đâu ku. :) Thằng Minh chứ nó cũng giống mày thôi: bây giờ ae ít có dịp nói chuyện với nhau, cho nên hễ có dịp thì phải nói cho đã, phải không mày? Tao không có quên chầu nước đồng đội đâu ku! Mày đúng thực là JT của đội.
Chào Wax! Thật bất ngờ khi sau 20 ngày những dòng tớ viết lại có người đọc và "cảm thụ"!
Để ý thêm dòng tags, cậu "cảm" đúng một phần tâm sự của tớ rồi. Về người lữ hành, tuy là anh ta đại diện cho một cái gì khác, nhưng cậu cũng bắt trúng một trong những tâm sự khác của tớ luôn.
Tớ đang dành riêng cho mình một bài thuốc thử của thời gian, và tớ hài lòng với nó. Và cảm ơn cậu về hai con chữ cuối, chúng như lời cổ vũ cho những gì tớ đang làm. Tớ nhắc mình sống hướng thiện và sống tốt cậu ạ.
Cảm ơn cậu về sự quan tâm này!
Thân! :)
@Wax: Ôi, sao lỡ bấm trúng cái link remove comment của cậu rồi! :((
Post a Comment