Food for Thoughts

Success is the ability to go from one failure to another with no loss of enthusiasm.

I'm a great believer in luck, and I find the harder I work, the more I have of it.

Logic will get you from A to B. Imagination will take you to everywhere.

When the impossibility has been eliminated, whatever improbable remains... is possible.

So do all who live to see such times. But that is not for them to decide. All we have to decide is what to do with the time that is given to us. There are other forces at work in this world Frodo, besides the will of evil. Bilbo was meant to find the Ring. In which case, you were also meant to have it. And that is an encouraging thought.

Lười biếng, hời hợt và dễ dãi là ba thứ giết chết tài năng.

Apr 29, 2009

Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu

1. Như trăng kia muốn vào sâu biển cả.
Anh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt em,
Anh không giấu em một điều gì.
Chính vì thế mà em không biết gì tất cả về anh.

2. Nếu đời anh chỉ là viên ngọc,
anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnh
và xâu thành một chuỗi
quàng vào cổ em.
Nếu đời anh chỉ là một đóa hoa
tròn trịa, dịu dàng và bé bỏng,
anh sẽ hái nó ra đặt lên mái tóc em.

3. Nhưng em ơi, đời anh là một trái tim
Nào ai biết chiều sâu và bến bờ của nó,
Em là nữ hoàng của vương quốc đó
Ấy thế mà em có biết gì biên giới của nó đâu.

4. Nếu trái tim anh là một giây lạc thú
Nó sẽ nở ra thành một nụ cười nhẹ nhõm
Và em thấu suốt rất nhanh.
Nếu trái tim anh chỉ là khổ đau
Nó sẽ tan ra thành lệ trong
Và lặng im phản chiếu nỗi niềm u ẩn.

5. Nhưng em ơi, trái tim anh lại là tình yêu,
Nỗi vui sướng khổ đau của nó là vô biên.
Những đòi hỏi và sự giàu sang của nó là trường cửu
Trái tim anh cũng ở gần em như chính đời em vậy
Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu.

Apr 18, 2009

Nhìn lên, mình đã bằng ai? Vẫn phải biết nhìn lên.

Thứ Bảy, 18/04/2009, 03:23 (GMT+7)

Không có thời gian để buồn

TT - Thế là Nguyễn Bích Ngọc quyết định chọn ĐH Yale ở Mỹ để theo đuổi con đường lấy bằng thạc sĩ. Cô sinh viên 19 tuổi tự tin cho biết sẽ theo đuổi hai ngành kinh tế và chính trị. Học bổng toàn phần trị giá hơn 200.000 USD sẽ giúp cô gái làm được thêm nhiều việc. Ngọc tâm sự: “Tôi sẽ không phải đi làm thêm mà thay vào đó có nhiều thời gian hơn để tiếp tục tìm đến và giúp đỡ những người đang cần mình”.

Bích Ngọc (phải) tại trường ở Singapore - Ảnh: Nhân vật cung cấp

Dường như thời gian luôn không đủ cho cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn và giọng nói nhẹ nhàng này. Từ lúc xa nhà sang học trung học ở Singapore, cô bé Hà Nội đã nhanh chóng hội nhập và làm được nhiều hơn thế. Dẫu một thân một mình tự lo để theo học tại National Junior College - một trong những trường “xịn” nhất tại đảo quốc Singapore, Bích Ngọc vẫn nhanh chóng trở thành học sinh ưu tú nhất lớp và trường.

Cũng như thời còn học phổ thông ở VN, Ngọc tiếp tục giành hàng loạt giải thưởng cao nhất ở những kỳ thi trí tuệ và sáng tạo cấp quốc gia. Cô là đại diện trường tham dự kỳ thi Olympic hóa học toàn Singapore và được mời tham dự hội nghị quốc tế hóa học tại Seoul (Hàn Quốc) năm 2008 với đề tài nghiên cứu “Chất xúc tác làm sạch nước dùng ánh sáng mặt trời”. Chưa dừng lại ở đó, Ngọc còn đoạt giải nhất cuộc thi thiên văn học (phần vật lý nâng cao) do Trường Nanyang tổ chức, rồi vượt qua gần 7.000 thí sinh quốc tế từ các nước nói tiếng Anh để đoạt giải nhất cuộc thi viết luận văn tiếng Anh quốc tế “The royal commonwealth essay writing competition”.

Không chỉ là thành viên các CLB khoa học, thiên văn, kịch thuật... của trường, Ngọc còn đứng ra gây quỹ và tổ chức trại hè thiên văn học miễn phí cho học sinh cấp II tại Singapore, tham gia xây nhà tình thương cho nạn nhân bão lụt ở Indonesia và Thái Lan trong các dịp nghỉ hè, đi thu gom báo và vật liệu để quyên góp tiền cho người nghèo, làm thông dịch miễn phí ở các bệnh viện…

Nhưng hoạt động khiến Ngọc mất nhiều công sức và nước mắt nhất phải kể đến là lần tham gia tổ chức các buổi biểu diễn văn nghệ để gây quỹ cho trẻ em mắc bệnh ung thư tại Singapore. Chứng kiến những nỗi đau về tinh thần và thể xác từ những em nhỏ tại đây, Ngọc càng thấy nỗi buồn xa nhà của mình là điều gì đó quá xa xỉ và cô trở nên mạnh mẽ hơn…

Với những hoạt động ngoại khóa phong phú và thành tích học tập hoàn hảo (tốt nghiệp trung học với 6 điểm A tuyệt đối), Ngọc không khó để thuyết phục các trường đại học lớn nhất thế giới đồng ý trao học bổng toàn phần cho mình. Giữa những đề nghị từ Harvard, Yale, Princeton, Cambridge, ĐH kinh tế chính trị London… cô gái nhỏ nhắn có biệt hiệu “Nấm lùn” đã chọn Yale cùng lời hẹn ước học thành tài sẽ quay về VN...

CÔNG NHẬT

Apr 2, 2009

Entry for April 02, 2009

"I'm a great believer in luck and I find that the harder I work the more I had of it." - Thomas Jefferson
Cái tôi là con dao hai lưỡi. Nó tuy cứa vào niềm tự tôn của mình những nhát dao sắc lẹm, nhưng nó cũng giúp mình tiến lên phía trước. Mình phải biết rõ về con dao này. Chấp nhận được mặt hại của nó rồi, mình sẽ vững tâm tận dụng mặt lợi của nó. Mình cần phải và mình ý thức được rằng nguyên tắc sử dụng đúng đắn duy nhất của con dao này là càng để nó cứa mình nhiều bao nhiêu mình càng chém được nhiều bấy nhiêu. Mình bị nó cứa mãi cứa mãi, nhưng mình chém được nhiều thứ; rồi mình sẽ có sẹo và quen với vết thương đó hơn, và rồi mình sẽ học được cách chém mà ít bị ăn cứa hơn. Điều đó cũng quan trọng như là chém được nhiều thứ vậy. Anh đã dám chém thì anh phải chịu ăn cứa. Rõ ràng, và công bằng.
Viết ra được như vậy rồi thấy mình thanh thản hơn thì không đúng, mình không bao giờ thanh thản được! Phải tiến lên, phải sống hết mình, vận dụng mọi sức mạnh và bơi mói mọi tiềm lực có thể của bản thân, sao cho hiện tại của mình được trọn vẹn nhất. Con người chân chính lấy sự lao động là khoái lạc, hãy làm việc đã, việc có nên hay không và những hệ quả rồi cũng sẽ đến lượt được xuất hiện trên sân khấu cuộc đời. Quan trọng nhất là phải làm việc, Jefferson đã nói đấy thôi. Thời gian đâu, thức ăn đâu, báo thức đâu, cà phê đâu, thuốc đâu, NGHỊ LỰC đâu? Lôi ra hết, xài hết. Mình phải tiến lên. Có cái giá phải trả đấy, cái đầu thỉnh thoảng ong lên mỗi giờ chiều này, niềm tự tôn bị chà đạp này, cái khuôn mặt không mấy tươi tỉnh làm người ta né tránh này và còn mấy thứ nữa: mình phải chấp nhận.
Nhưng mình vẫn là con người đấy thôi, mình không thể phủ nhận rằng mình thuộc về nhân loại, chỉ là mình có lẽ sống của mình và mình có khao khát của mình. Mình không ghét bỏ ai cả dù có lúc mình rất vô tình và có lúc trông mình rất xa cách. Con người vẫn giống nhau ở nhu cầu được cảm thông mà, và mình không phải ngoại lệ đâu.
Có những lúc mình bị tổn thương kinh khủng bởi con dao hai lưỡi ấy. Mình trở nên cay đắng vì đố kị, vì tự trách móc, vì mỏi mệt về cả thể xác lẫn trí óc. Mình chỉ phải nhắc nhở mình rằng, nếu đã để nó cứa mình nhiều như vậy rồi thì mình cũng phải chém được nhiều như thế.
Đơn độc ư? Làm việc đi, mình bầu bạn với mình vậy là có hai mình rồi nhé, rồi sách sẽ nói chuyện với mình, rồi âm nhạc sẽ nói hộ lòng mình, rồi hệ quả sẽ chờ đến lượt của nó. Đời vẫn đẹp sao. Sao đêm vẫn sáng, bình minh vẫn huy hoàng: mình vẫn sống.
Nhiều lúc đã gần đến rồi, đừng bỏ cuộc mình ạ.