"I'm a great believer in luck and I find that the harder I work the more I had of it." - Thomas Jefferson
Cái tôi là con dao hai lưỡi. Nó tuy cứa vào niềm tự tôn của mình những nhát dao sắc lẹm, nhưng nó cũng giúp mình tiến lên phía trước. Mình phải biết rõ về con dao này. Chấp nhận được mặt hại của nó rồi, mình sẽ vững tâm tận dụng mặt lợi của nó. Mình cần phải và mình ý thức được rằng nguyên tắc sử dụng đúng đắn duy nhất của con dao này là càng để nó cứa mình nhiều bao nhiêu mình càng chém được nhiều bấy nhiêu. Mình bị nó cứa mãi cứa mãi, nhưng mình chém được nhiều thứ; rồi mình sẽ có sẹo và quen với vết thương đó hơn, và rồi mình sẽ học được cách chém mà ít bị ăn cứa hơn. Điều đó cũng quan trọng như là chém được nhiều thứ vậy. Anh đã dám chém thì anh phải chịu ăn cứa. Rõ ràng, và công bằng.
Viết ra được như vậy rồi thấy mình thanh thản hơn thì không đúng, mình không bao giờ thanh thản được! Phải tiến lên, phải sống hết mình, vận dụng mọi sức mạnh và bơi mói mọi tiềm lực có thể của bản thân, sao cho hiện tại của mình được trọn vẹn nhất. Con người chân chính lấy sự lao động là khoái lạc, hãy làm việc đã, việc có nên hay không và những hệ quả rồi cũng sẽ đến lượt được xuất hiện trên sân khấu cuộc đời. Quan trọng nhất là phải làm việc, Jefferson đã nói đấy thôi. Thời gian đâu, thức ăn đâu, báo thức đâu, cà phê đâu, thuốc đâu, NGHỊ LỰC đâu? Lôi ra hết, xài hết. Mình phải tiến lên. Có cái giá phải trả đấy, cái đầu thỉnh thoảng ong lên mỗi giờ chiều này, niềm tự tôn bị chà đạp này, cái khuôn mặt không mấy tươi tỉnh làm người ta né tránh này và còn mấy thứ nữa: mình phải chấp nhận.
Nhưng mình vẫn là con người đấy thôi, mình không thể phủ nhận rằng mình thuộc về nhân loại, chỉ là mình có lẽ sống của mình và mình có khao khát của mình. Mình không ghét bỏ ai cả dù có lúc mình rất vô tình và có lúc trông mình rất xa cách. Con người vẫn giống nhau ở nhu cầu được cảm thông mà, và mình không phải ngoại lệ đâu.
Có những lúc mình bị tổn thương kinh khủng bởi con dao hai lưỡi ấy. Mình trở nên cay đắng vì đố kị, vì tự trách móc, vì mỏi mệt về cả thể xác lẫn trí óc. Mình chỉ phải nhắc nhở mình rằng, nếu đã để nó cứa mình nhiều như vậy rồi thì mình cũng phải chém được nhiều như thế.
Đơn độc ư? Làm việc đi, mình bầu bạn với mình vậy là có hai mình rồi nhé, rồi sách sẽ nói chuyện với mình, rồi âm nhạc sẽ nói hộ lòng mình, rồi hệ quả sẽ chờ đến lượt của nó. Đời vẫn đẹp sao. Sao đêm vẫn sáng, bình minh vẫn huy hoàng: mình vẫn sống.
Nhiều lúc đã gần đến rồi, đừng bỏ cuộc mình ạ.