"A horse on his own doesn't run as fast as he does when he's in a herd."
Now that the horse is reborn and the herd is long presented, the race begins. He's making his own way.
To the top.
All Around The World
Thư phương xa
“Thiên chức” của con
TT - Để nhận được vài mươi euro một tối, bạn phải làm gì?
Đầu tiên là bạn sẽ chùi toilet. Công việc cũng không nặng nhọc, nhưng vấn đề là trước giờ bạn ít làm. Chính xác thì hồi nhỏ ba mẹ bạn không cho bạn chùi toilet. Mẹ bạn bảo: “Cái mùi trong đó làm con nít bị... ngu”. Rồi sau này lớn đi học xa bạn cũng không phải làm vệ sinh cái chỗ vệ sinh ấy. Những lần bạn về thăm nhà cũng thật chóng vánh mà mẹ đã chuẩn bị cái toilet sạch như ly như lau đón bạn rồi...
Sau khi chùi toilet, bạn sẽ sắp xếp chén đĩa chuẩn bị đón khách. Cái này thì sáu năm trước bạn làm thường xuyên, vì lúc ở nhà chỉ phải làm mỗi công việc đấy vào mỗi bữa cơm. Dọn chén bát ra mâm rồi bưng lên phòng ăn. Vậy thôi. Lúc lau từng cái chén, xếp ra từng đôi đũa, bạn bần thần lâu rồi mình không dọn cơm nhưng sao từng động tác vẫn thành thục thế! Lau như thế nào, theo chiều nào, phần nào trước? Bạn nhớ hết. Cũng như bạn vẫn nhớ bới chén của ba vun cao, chén của mẹ ít hơn. Bạn nhớ trước bữa ăn ba bạn sẽ nhìn xem có cái chén nào bị mẻ. Nếu chén bạn bị mẻ, ba sẽ đổi cho bạn vì sợ bạn bị... xước miệng! Thiệt tình thì bạn vẫn nhớ rất rõ, nhớ như là chưa từng quên...
Khách khứa vào, đó là lúc bạn bận rộn nhất. Nhà hàng Việt nhưng bán cho khách Tây nên cực hơn nhiều: nào khai vị, nào món chính, nào rượu, nào tráng miệng. Chưa kể mỗi món ăn lại phải thay chén, thay đĩa, thay nĩa, thay muỗng. Mỗi người một thức và lúc nào bạn cũng cười thật tươi. Đôi khi khách đề nghị bạn giải thích một món ăn hay mang ra thứ gì đấy. Nói chung là nhiều việc nhưng lúc nào nụ cười cũng vẫn giữ trên môi. Bác chủ nhà hàng không căn dặn điều đấy, nhưng tư cách “sinh viên cao học” đi làm bồi bàn, với cả tư cách làm công ăn lương dặn bạn phải có trách nhiệm như vậy.
Những lúc như thế tuy đầu óc đang rối với đủ kiểu “order”, bạn vẫn dành tích tắc để nhớ... Rồi cái lần đầu tiên đi hiến máu nhân đạo, bạn khoe với ba mẹ. Mẹ bạn ngậm ngùi: “Mẹ nuôi con từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ để con phải trầy tay chảy máu...”. Bạn cụt hứng ghê vì thương cách nghĩ của mẹ quá. Cách nghĩ đó khác với mọi người. Cách nghĩ dành riêng cho bạn, chỉ hướng về bạn mà thôi.
Quay lại công việc ở nhà hàng, sau khi khách khứa ra về hết, trời khuya lắc bạn phải đẩy một xe rác to đi đổ. Xong thì quay vào lấy máy hút bụi, giẻ lau ra chùi dọn sạch sẽ, sắp xếp lại bàn ghế, chén đĩa cho ngày mai. Những ngày đầu chưa quen chân cẳng bạn mỏi nhừ, chỉ cảm giác là giờ mà ngả lưng xuống là nằm lăn quay đến sáng không cần tắm rửa, vệ sinh gì cả. Lúc lui cui đẩy cây lau nhà, nhìn hình mình soi trong tấm kính bạn thấy lưng mình khom khom. Và bạn lại nhớ mẹ quá.
Nhớ hồi hè năm ngoái bạn về nhà vài bữa. Có bữa thức sớm thấy mẹ quét sân, lưng mẹ còng quá đỗi. Vậy là hôm sau làm con ngoan, bạn quét sân. Nhưng chưa quét gì thì đã la um sùm: “Mẹ ơi cây chổi để ở đâu? Cái đồ hốt rác để ở đâu?”. “Chỗ cũ đó con!”. “Chỗ cũ là... chỗ nào mẹ?”. Rồi bạn hỏi tới cây lau nhà, hỏi tới chỗ đổ rác... Nghe bạn hỏi tùm lum như vậy, mẹ bạn vọng ra: “Thôi để đó mẹ làm con ơi, con trai mà lau nhà quét nhà cái gì!”. À, thì ra những việc đó, những việc chăm lo gia đình ấy là “thiên chức” của người mẹ, người vợ, người phụ nữ. Vậy bạn ơi, cái gì là “thiên chức” của những đứa con?
***
Bạn được trả vài mươi euro một đêm để chùi toilet, chạy bàn, dọn dẹp nhà hàng... Bạn cười sung sướng vì mình kiếm được những đồng bạc đàng hoàng bằng sức lao động (đúng nghĩa rất... cơ bắp) của mình. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ có hai người đã trả cho bạn cả cuộc đời dù bạn không chùi toilet, dù bạn không lọt tọt chạy bàn, dù bạn không cười niềm nở... Họ đã trao cho bạn cả cuộc đời chứ không phải “trả” cả cuộc đời, nên họ không cần nhận lại những thứ ấy!
Bạn còn trẻ, còn có thể có nhiều đêm làm thêm để kiếm vài mươi euro với cái vòng công việc chùi rửa, dọn dẹp ấy. Nhưng bạn ơi, bạn còn được bao nhiêu ngày, bao nhiêu lần để làm những việc thường nhật ấy cho hai vị mạnh thường quân “hào phóng” nhất của cuộc đời mình?
LÊ PHAN
Thứ Bảy, 18/04/2009, 03:23 (GMT+7)
Không có thời gian để buồn
TT - Thế là Nguyễn Bích Ngọc quyết định chọn ĐH Yale ở Mỹ để theo đuổi con đường lấy bằng thạc sĩ. Cô sinh viên 19 tuổi tự tin cho biết sẽ theo đuổi hai ngành kinh tế và chính trị. Học bổng toàn phần trị giá hơn 200.000 USD sẽ giúp cô gái làm được thêm nhiều việc. Ngọc tâm sự: “Tôi sẽ không phải đi làm thêm mà thay vào đó có nhiều thời gian hơn để tiếp tục tìm đến và giúp đỡ những người đang cần mình”.
Bích Ngọc (phải) tại trường ở Singapore - Ảnh: Nhân vật cung cấp
Dường như thời gian luôn không đủ cho cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn và giọng nói nhẹ nhàng này. Từ lúc xa nhà sang học trung học ở Singapore, cô bé Hà Nội đã nhanh chóng hội nhập và làm được nhiều hơn thế. Dẫu một thân một mình tự lo để theo học tại National Junior College - một trong những trường “xịn” nhất tại đảo quốc Singapore, Bích Ngọc vẫn nhanh chóng trở thành học sinh ưu tú nhất lớp và trường.
Cũng như thời còn học phổ thông ở VN, Ngọc tiếp tục giành hàng loạt giải thưởng cao nhất ở những kỳ thi trí tuệ và sáng tạo cấp quốc gia. Cô là đại diện trường tham dự kỳ thi Olympic hóa học toàn Singapore và được mời tham dự hội nghị quốc tế hóa học tại Seoul (Hàn Quốc) năm 2008 với đề tài nghiên cứu “Chất xúc tác làm sạch nước dùng ánh sáng mặt trời”. Chưa dừng lại ở đó, Ngọc còn đoạt giải nhất cuộc thi thiên văn học (phần vật lý nâng cao) do Trường Nanyang tổ chức, rồi vượt qua gần 7.000 thí sinh quốc tế từ các nước nói tiếng Anh để đoạt giải nhất cuộc thi viết luận văn tiếng Anh quốc tế “The royal commonwealth essay writing competition”.
Không chỉ là thành viên các CLB khoa học, thiên văn, kịch thuật... của trường, Ngọc còn đứng ra gây quỹ và tổ chức trại hè thiên văn học miễn phí cho học sinh cấp II tại Singapore, tham gia xây nhà tình thương cho nạn nhân bão lụt ở Indonesia và Thái Lan trong các dịp nghỉ hè, đi thu gom báo và vật liệu để quyên góp tiền cho người nghèo, làm thông dịch miễn phí ở các bệnh viện…
Nhưng hoạt động khiến Ngọc mất nhiều công sức và nước mắt nhất phải kể đến là lần tham gia tổ chức các buổi biểu diễn văn nghệ để gây quỹ cho trẻ em mắc bệnh ung thư tại Singapore. Chứng kiến những nỗi đau về tinh thần và thể xác từ những em nhỏ tại đây, Ngọc càng thấy nỗi buồn xa nhà của mình là điều gì đó quá xa xỉ và cô trở nên mạnh mẽ hơn…
Với những hoạt động ngoại khóa phong phú và thành tích học tập hoàn hảo (tốt nghiệp trung học với 6 điểm A tuyệt đối), Ngọc không khó để thuyết phục các trường đại học lớn nhất thế giới đồng ý trao học bổng toàn phần cho mình. Giữa những đề nghị từ Harvard, Yale, Princeton, Cambridge, ĐH kinh tế chính trị London… cô gái nhỏ nhắn có biệt hiệu “Nấm lùn” đã chọn Yale cùng lời hẹn ước học thành tài sẽ quay về VN...
CÔNG NHẬT